Mục đích mình thực hiện chuyến đi Đông Âu là từ việc muốn tham quan ngôi làng Hallstatt ở Áo, ngôi làng này đã được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới vào năm 1997. Nhưng điều đó là chưa đủ để thúc đẩy mình thực hiện chuyến đi, cái cảm giác lo sợ của đứa con gái mới chân ướt chân ráo ra ngoài bầu trời lớn với nhiều điều không lường trước được đã khiến mình dè chừng, cả cái việc sock văn hóa khi qua trời Âu cũng đủ làm mình cảm thấy tự ti vào bản thân rất nhiều. Phải nói rằng hai tháng đầu lúc mình mới sang Bỉ thì cảm xúc nó lẫn lộn nhiều thứ, từ bồi hồi, thích thú rồi đến hụt hẫng và buồn bã. Một Thủy Tiên hoạt bát, năng động hoàn toàn biến mất trong hai tháng đầu ấy. Cho đến một ngày, sau một buổi tâm sự, sau một câu nói và quan trọng là bằng tất cả tấm lòng chia sẻ cho chồi non, người cô của mình đã truyền lửa và cảm xúc cho mình rất nhiều. Đến bây giờ mình vẫn còn nhớ như in câu nói “Đời là của mình, mình không vui thì ai vui giùm bây giờ”. Không ngờ có ngày người cô m...
Ở
xứ lạnh khi bạn bị cảm sẽ chẳng thể nào biết được là bạn bị cảm, bởi thời tiết
nó cứ lành lạnh, nước mũi cứ sụt sùi chỉ đến khi nào bạn sốt li bì thì mới biết
là bị bệnh. Tôi đã rơi vô trường hợp đó, sốt một trận li bì, toàn thân run lẩy
bẩy, mặc ba lớp áo, đắp chăn dày mà vẫn lạnh. Thú thật, lúc bị sốt tôi rất sợ,
tôi sợ nếu bệnh trở nặng hơn thì tôi không thể một mình xử lý được. Nghĩ sợ là
thế đấy, nhưng đâu thể nào bảo hết bệnh là hết liền. May mắn thay, tôi đã được
những “người thân” chăm sóc cho mình. Có thể, trong suốt cả cuộc đời sau này
tôi sẽ không thể nào quên được buổi tối hôm ấy. Cả đám không quá tất bật nhưng
vẫn đủ làm tôi mủi lòng (rưng rưng lắm), nhóc Sander luýnh quýnh mang cái thau
lên nói với cái giọng lơ lớ của người Tây nói tiếng Việt “để Tiên có ói thì
ói”, dù đuối nhưng cũng phải bật cười với câu nói của chàng trai ấy.
Ở
lâu bên cạnh một người, bạn sẽ càng hiểu rõ hơn họ như thế nào. Tôi đã được trải
nghiệm điều tuyệt vời ấy! Tính cách của một con người giống như củ hành tây, bóc
tách từng lớp để hiểu rõ kĩ hơn về con người họ. Có vài người, lần đầu nghĩ rằng
họ như mình, để ta bọc bạch tâm sự, chia sẻ, nhưng sau đó thì câu chuyện của ta
sẽ được dùng cho mục đích khác, mục đích ấy không rõ là tốt hay xấu nữa. Có vài
người, lần đầu nghĩ rằng họ khác mình, chẳng dám tiếp cận, dè dặt khi gần họ,
nhưng một khi đã tiếp cận và mở lòng với họ, họ sẵn sàng hỗ trợ ta hết mình bằng
tất cả khả năng.
Hôm
nay tôi tâm đắc nhất câu “Lời nói là của mình” một câu nói được thốt ra sẽ không
rút lại được. Người trưởng thành hơn người non dại ở chỗ đó, họ đủ điềm tĩnh, bình
tâm để suy nghĩ điều đó có nên nói hay không bởi vì một khi đã nói ra là không
thể nào rút lại được. Trưởng thành là khi đã trải qua nhiều chuyện, có đủ kinh
nghiệm và nhận định suy xét vấn đề, quan trọng nó được xây dựng trên việc mình ĐỘC
LẬP giải quyết.
Thế
mới hiểu, người thương yêu ta bên cạnh ta còn rất nhiều, sai lầm người thứ nhất,
người thứ hai không hẳn là người thứ ba, thứ tư là như vậy. Ngày nào mình còn
thở, còn được ăn mặc tử tế là mình đã may mắn hơn rất nhiều người khác trên cõi
đời này. Hãy luôn vui vẻ và lạc quan.
Viết cho ngày dài nhưng
lòng ấm áp đến lạ thường…
Helmond,
Hà Lan, ngày 7-01-2017
Tiên.
Cảm ơn bộ tứ, cảm ơn “Cô
luôn phơi phới” của em, cảm ơn gia đình dì dượng Năm và Bảy.

Comments
Post a Comment